Nguyễn Tâm

HỒN QUÊ


Sông quê vắng lặng thuyền neo lái
Chiều về khói tỏa mái tranh xiêu
Đâu đây nghe tiếng sáo diều
Thuở thời niên thiếu nhớ nhiều ca dao


Quê tôi đó mẹ cha tần tảo
Đời dân nghèo rách áo sờn vai
Lưng trần mặt nám tay chai
Một sương hai nắng sắn khoai sớm chiều


Tuổi lên sáu có ai nào hiểu
Cội đa già nhành liễu cầu ao
Ngọt ngào hạnh phúc biết bao
Tình quê da diết gian lao sá gì


Hương quê đó con sông thùy mị
Chảy vào làng ngọt vị phù sa
Quê người chẳng đặng quê ta
Giữ nguyên đất tổ ông cha trọn lòng


Thiếu nhành lúa bờ đê bé bỏng
Nợ con tằm óng ả sợ tơ
Trả sao cho hết ngày thơ
Ầu ơ chiếc võng ngủ mơ một thời


Quê nghèo khó thương sao người hỡi
Giọt mồ hôi cày xới ruộng nương
Đi xa nhà nhớ vấn vương
Nhớ hàng hoa bí toả hương trước thềm


Quên sao hết mùi thơm cơm nếp
Tàu dừa khô nhóm bếp ngày mưa
Tiếng gà gáy tiếng dế trưa
Ngoài hiên bà ủ cải dưa muối hành


Hoa chanh rụng trắng trời hiu quạnh
Ngày tôi về gió lạnh tái tê
Hồn say một giấc ngủ mê
Bờ môi mặn đắng tình quê trở về


Ai xa quê một lần chưa kể
Quê hương là quả khế vàng ngon
Như hình như bóng sắt son
Còn dòng máu đỏ ta còn quê hương !


Nguyễn Tâm
03 - 30 - 2011

Được bạn: vdn 2.4.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "HỒN QUÊ"